Ai đó nói hôm nay là món quà của cuộc sống. hôm qua là kỷ niệm và ngày mai còn đón chờ phía trước. Dẫu vậy vẫn có những con người dẫu đi qua cả ngày hôm qua và hôm nay vẫn không muốn đón đợi những ngày dài ở phía trước. Đó có thể là những ngày tháng đơn côi nhưng hơn tất cả đó là những tháng ngày đầy những nhớ nhung, nuối tiếc.
Như câu chuyện về tôi và em cũng bắt đầu và kết thúc bằng những lời hứa đầy tiếc nuối. Sống từ nhỏ trong khu xóm yên bình, chung nhau một vách tường và chung nhau những kỷ niệm. Và thật đáng tiếc là chỉ có vậy, khi mà giao thoa những cuộc đời là một vành khuyết.
Ngày ấy em nhỏ bé và xinh xắn trong những bộ váy áo mà bố mẹ em cất công lên tận thành phố mua sắm. So với những cái quần đùi lấm lem tôi mặc thì đó thực sự là những bộ cánh diện Tết. Khi nào em cũng muốn mình xinh nhất mà theo những chị hàng xóm thì người ta xinh đẹp nhất là lúc đám cưới. Dĩ nhiên là tôi rất thích làm chú rể, và hơn nữa nhà tôi sát cạnh như thế thì em sẽ đồng ý. Cho đến khi choàng tấm khăn kim tuyến đỏ lên đầu, em mới nhận ra là tôi mặc quần áo thật là í ẹ. Người thay thế tôi là một anh công tử bột học lớp 4, rất trắng trẻo và quan trọng là anh ấy luôn có quần áo xịn nhất. Khỏi phải nói mặt tôi nghệt ra như thế nào. Và lời hứa hẹn cũng bắt đầu từ đó: “Khi nào lớn lên mình cưới nhau sau nhé”
Lúc ấy thì lời trẻ con có thể tin được đâu nhưng tôi vẫn nghĩ là ngày mai mình mặc đồ thật đẹp sẽ được cưới em thôi. Và nhiều lần đám cưới trẻ con được tổ chức mà tôi chỉ được làm phù rể là cùng. Thì ôi thôi là lý do khác như là: tay bẩn quá, dép xấu, chưa cắt tóc và thậm chí là lùn hơn em… Mỗi lần bị từ chối tôi vẫn tưởng tượng một ngày được cầm bàn tay bé xinh kia, được sánh bước bên em và nhất là được “thơm” lên má cô dâu nữa. Vì những lời hứa hẹn luôn nuôi mộng tưởng và rất có thể phần đời còn lại của một người, dẫu rất trẻ con, hoàn toàn tin tưởng vào điều mình luôn mong ngóng. Và tôi là một người như vậy…
Sau những đám cưới hụt với em, tôi chuyển nhà cùng lúc chuyển trường cấp 2. Chúng tôi vẫn học chung trường và chung cả con đường đi về. Mỗi lần thấy em tung tăng trên sân trường tôi lại thấy những nụ cười kia thật đáng yêu. Tình cảm ấy như một bản nhạc nối liền khoảng không gian yên bình trên những con đường về rợp bóng cây xanh, gắn kết những kì nghỉ hè ở hội trại toàn trường, những buổi dự mít-tinh học sinh giỏi cấp thành phố,… khi nào nụ cười bẽn lẽn của em cũng xuất hiện bên tôi. Có thể nói đó là sự tình cờ nhưng cũng có thể gọi đó là duyên. Cho đến khi lớp bụi thời gian phủ dày lên những rung động cảm xúc yêu thương, tôi quyết định rũ bỏ nó vào lễ tốt nghiệp cấp 2. Hôm đó chắc chắn tay đã rửa sạch, tóc đã cắt gọn đẹp, tôi đi giày hẳn hoi và lúc này cao hơn em cả cái đầu rồi. Tôi không nhớ hôm đó ra sao, lúc đó nói gì với em và làm thế nào tôi thể hiện được tình cảm của mình thì tôi chịu, không thể nhớ ra. Chỉ một lý do và tôi vẫn cho đó là một tia hi vọng khi em nói: “Anh chưa đủ lớn đâu”…
Làm sao biết được khi nào một thanh niên bắt đầu lớn? Tôi chắc mẩm đó là khi người ta 18 tuổi. Cô bé của tôi liệu có chờ đợi đến khi ra trường hay không thì tôi không biết. Mà chắc là có, vì mỗi lần gặp em trên đường, với tất cả niềm hân hoan, tôi dám chắc rằng em cười và nháy mắt với tôi. Chúng tôi không còn chung trường nhưng vẫn chung một quãng đường nhỏ. Từ cái ngày ấy, tôi đã nhận thấy những con đường chúng tôi đi chung dường như ngắn lại nhưng cảm xúc của tôi lại ngày càng lớn lên. Sự thực là tôi đã bắt đầu yêu ở tuổi 15 với những chuỗi ngày học sinh gắn liền với hình ảnh của em. Nụ cười và cả ánh mắt ấy vẫn nguyên vẹn như xưa – sau tấm khăn kim tuyến màu đỏ.
Rồi quãng đời học sinh qua đi, tôi quay lại khu phố ngày xưa, những con đường cũ, cả ngôi trường cấp 2 từng theo học nhưng không biết em đã chuyển đi đâu nữa. Niềm vui hớn hở như cái thuở xưa sắp được cầm tay cô dâu bỗng nhiên tan biến, y như cái thằng tôi đứng đó ngẩn tò te để em bước đi với cậu trai khác. Em đã đi mang theo tất cả lời hứa, những hi vọng và cả tình yêu đầu tiên của tôi nữa. Ngỡ ngàng mà đúng hơn là sự hụt hẫng dẫn tôi trở về. Tôi nhìn xuống và bỗng nhiên mỉm cười, có lẽ là hôm đó tôi không đi giầy.
Em có thể quên một đám cưới chẳng có bánh kẹo, em có thể nói rằng tôi còn trẻ con nhưng em nhất định sẽ vẫn nhớ lời hứa năm ấy. Giá mà thời gian có thể dừng ở những năm tháng tuổi thơ, hoặc ít ra cho người ta được cơ hội quay trở lại khoảnh khắc ngày xưa cũ. Để không bỏ lỡ nói rằng người ta đủ lớn, rằng người ta chỉ cần một lần bước bên em trong tiếng hò hét của tụi trẻ con trong xóm. Đến bây giờ, em biết không, tôi mong một ngày, chỉ một ngày thôi để quên tất cả và lại nhớ về nhau của những ngày tháng còn ấu thơ…